Thứ Tư, 27 tháng 7, 2016

Tôi đã không còn tin em nữa!

Sau cuộc gặp gỡ ngày hôm đó, kẻ đau đớn tột cùng lại là kẻ ngộ ra nhiều điều.

Tôi thấy lòng nhẹ nhàng và không còn buồn nữa. Bởi tôi nhận ra  không còn gì xứng đáng để bản thân  buồn, dù mấy năm trời cũng chỉ còn lại 2 chữ " thất vọng" cùng cực.

Toàn là dối trá, thật buồn cười làm sao!

Tôi đã không còn tin em nữa!

Tôi không nói không phải vì tôi không biết, mà vì yêu người nên giả vờ không biết!

Chúc em luôn vui vẻ với những điều lung linh ấy!

Thứ Hai, 13 tháng 6, 2016

Có 1 lần mà tôi nhớ mãi

Có 1 lần em làm tôi nhớ mãi, là 1 đêm khi tôi chở em về phòng trọ trên chiếc xe đạp cà tàng mà tôi thường đi học, sau khi uống mấy cốc bia cùng mấy thằng bạn ở xóm trọ.

 Em cũng đã nói nhiều hơn 1 chút, có lẽ là do mấy cốc bia, nhưng em vẫn tỉnh táo, chắc nhờ thế mà em tâm sự sâu hơn mọi lần. Em kể về mọi thứ em làm mất, hay đánh vỡ ( ngày đó em mới làm vỡ cái vòng tay mà tôi tặng thời sinh viên), rồi em nói: " Chắc em chẳng giữ được cái gì thật lâu anh nhỉ?"

Câu nói ấy hằn sâu trong tâm trí tôi mãi, phút giây ấy tôi cảm thấy thương( yêu) em quá đỗi. Với 1 kẻ luôn bị tình cảm chi phối nhiều như tôi lúc ấy cảm giác như mắt tôi sắp có gì đó...

Em vẫn nói tiếp, còn tôi thì 1 tay lái xe 1tay đỡ em vì sợ em ngã, không quên nhắc em bám vào anh kẻo ngã...
Cho đến tận bây giờ, đôi lần tôi vẫn nghĩ về phút giây ấy và bất giác mỉm cười vì hạnh phúc.

Thứ Sáu, 4 tháng 7, 2014

Mưa mùa tháng 7



Mưa mùa tháng bảy
Gửi giùm hạc giấy nhỏ cho em
Ở giữa lòng người và đêm
Là hai đầu nỗi nhớ

Là khoảng trời lấy thời gian làm tin làm cớ
Rong ruổi phố tìm người dù biết chẳng ở đây
Là những đêm mưa gió kéo giăng đầy
Có một kẻ chẳng tiếc cho ngày dài hết vội

Rồi hằng đêm lặng thầm xe đạp về khắp lối
Khát tìm kỉ niệm và bóng tối tìm em
Có một kẻ làm bạn với đêm
Nên dệt vào tháng 7 thêm một màu khác

Có một kẻ thường đi con đường biết bao lần mà vẫn lạc
Mong tìm về bóng hình ngày xưa
Tìm về kỉ niệm với những cơn mưa
Có 2 kẻ nhường nhau chiếc ô chẳng vừa... nên cùng ướt!

Chủ Nhật, 29 tháng 6, 2014

Giấu

Con thú giấu mình vào chiếc lá non xanh
Anh giấu nỗi buồn vào riêng dành im lặng
Cũng bởi trời đâu riêng một ngày nắng
Nên khúc dạo đầu mùa thoáng chốc bỗng ngân nga

Ngọt ngào đến mấy giờ cũng đã trôi xa
Em dối lòng khi yêu thương sang dốc đà mệt mỏi
Chút quan tâm ngày nào tan thành câu chấm hỏi
Anh thấy hẫng lòng bên những nỗi đợi mong

Để đêm đổ mãi bên khung cửa sổ ngày đông
Anh trở về gõ cửa chỉ thấy lòng em trống trải
Anh cứ dặn lòng mình rằng cố mãi
Bởi không muốn trốn qua ngày thừa thãi nỗi ưu tư


Đừng bắt một thời ta phải nhắc " nếu như!"
Đằng bắt nhau nghe những câu từ : xin lỗi!

Chủ Nhật, 22 tháng 6, 2014

Quá Giang

Cho tôi gửi trái tim hồng
Gửi luôn một nửa đời không đòi về
Gửi nhờ một chút đam mê
Ngoài kia ngấy cảnh ngày lê thê dài

Tôi gửi nhờ chút bi ai
Cùng tôi nếm thử bi hài đời tôi
Gửi nhờ em nửa bờ môi
Để tôi lấy nửa đời tôi cho người

Gửi em giữ hộ nụ cười
Ngày mai gieo lại xanh tươi cho mình
Tôi gửi em tấm chân tình
Cho tôi xin nửa đời mình bên em.
28/12/2013

Mỗi người con gái có một khoảng trời

Anh tự nhủ mình khung cửa sổ không còn xanh
Lòng người vốn không riêng dành vì lấp đầy trăn trở
Còn riêng em có một khoảng trời đau đáu nhớ
Chẳng phải vì buồn chẳng phải vì thương!

Anh tự nhủ mình rằng chỉ là em còn vấn vương
Chút riêng tư dịu ngọt đời thường không thể nào xâm phạm
Chỉ là anh mặc nhiên cho nỗi buồn vào làm bạn
Bên ngực trái nơi anh!

Lâu quá rồi những con đường màu xanh
Thiếu dáng em nên chuyển màu hoang hoải
Thời gian cứ trôi em về khoảng trời nào xa mãi
Bên bức tường kỉ niệm mang hình hài rêu phong

Anh tự nhủ lòng bên những đợi mong
Bởi mỗi người con gái giữ trong lòng một thời để nhớ
Chẳng phải là anh mà tên một người dang dở
Để nhắn nhủ anh rằng: che chở cho em!




Yêu

Tôi đã yêu nền trời xanh mây trắng
Trong nắng vàng rộng từng bước thênh thang
Tôi yêu thu yêu từng chiếc lá vàng
Yêu cơn gió mơ màng qua kẽ lá

Tôi đã yêu nụ cười nào đẹp quá
Ánh mắt hiền lặng lẽ mỗi ngày qua
Yêu từng chiều bóng dáng ấy thướt tha
Em áo trắng cùng đường tôi đi học

Tôi đã yêu những giận hờn hay khóc
Như tình biển yêu bờ cát dịu êm
Yêu cả những lối mòn cũ không tên
Đã in dấu một màu vàng kỉ niệm

Tôi đã yêu giữa càn khôn vạn biến
Yêu cuộc đời và tôi cũng yêu em...!


18/10/2012