Chủ Nhật, 22 tháng 6, 2014

Mỗi người con gái có một khoảng trời

Anh tự nhủ mình khung cửa sổ không còn xanh
Lòng người vốn không riêng dành vì lấp đầy trăn trở
Còn riêng em có một khoảng trời đau đáu nhớ
Chẳng phải vì buồn chẳng phải vì thương!

Anh tự nhủ mình rằng chỉ là em còn vấn vương
Chút riêng tư dịu ngọt đời thường không thể nào xâm phạm
Chỉ là anh mặc nhiên cho nỗi buồn vào làm bạn
Bên ngực trái nơi anh!

Lâu quá rồi những con đường màu xanh
Thiếu dáng em nên chuyển màu hoang hoải
Thời gian cứ trôi em về khoảng trời nào xa mãi
Bên bức tường kỉ niệm mang hình hài rêu phong

Anh tự nhủ lòng bên những đợi mong
Bởi mỗi người con gái giữ trong lòng một thời để nhớ
Chẳng phải là anh mà tên một người dang dở
Để nhắn nhủ anh rằng: che chở cho em!




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét